Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Gửi anh...

Gửi anh….

Anh yêu của em, giờ này chắc anh đã ngủ rồi. Em không thể ngủ được anh ạ, nằm xuống lại cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, em lại dạy và viết..viết cho anh.
Chắc anh vẫn còn giận em lắm. Anh nghĩ em không quan tâm tới anh, không nghĩ tới anh. Ở trong hoàn cảnh của anh những suy nghĩ đó cũng là điều dễ hiểu nhất lại là lúc anh đang buồn cần có em ở bên cạnh. “Đây không phải là lần đầu tiên mà đã là lần thứ n rồi, người yêu gì mà lại như thế, có quan tâm gì đâu…”chắc anh sẽ có những ý nghĩ đó và sẽ trách em vô tâm. Anh nghĩ em hờ hững, nông cạn, thiếu bề sâu…
Hơn 1 năm đã trôi qua với biết bao buồn vui. Anh hãy nhớ lại cách chúng mình đã bên nhau cùng nhau dắt tay nhau về phía yêu thương. Những hờn giận, ghen tuông, những lo lắng, sầu tủi…biết bao những cung bậc cảm xúc mà từ khi yêu anh em mới biết, mới trải nghiệm để thấy tình yêu hóa ra là như thế đó, đa dạng với bao nhiêu sắc màu. Những ngày đầu tiên khi hình ảnh của anh bắt đầu len lỏi vào tâm trí em. Có khi chỉ là một vài phút vẩn vơ trong giờ nghỉ giải lao sau giờ học, có khi chỉ là thoáng có người nhắc đến tên anh, hay hỏi chuyện em đi thực tập. Rồi những ngày đi chơi cùng với anh, cái cảm xúc sợ đến nghẹt thở mà vẫn đòi ra oai “em không sợ đâu”, những ngày “lê la quán xá” và đường phố để thưởng thức hương vị của cuộc sống. Yêu anh, em còn được sống trong đợi chờ, mong nhớ để hiểu được nỗi nhớ nhung đến kì lạ của những người yêu nhau. Em đã mong biết bao nhiêu cái giờ khắc anh lên Hà Nội để thăm em, mong biết bao nhiêu được gặp anh, được chạy thật nhanh và ôm lấy anh. Những khoảnh khắc đó sao đáng nhớ đến thế. Em vẫn nhớ từng bước chân em loanh quoanh, hồi hộp chẳng thể làm được việc gì từ khi nhận được tin nhắn là anh đang trên đường đi, để khi chờ đợi em ra trước sốt ruột đến mức đi đi lại lại đếm 1,2,3,4,5,6….có khi con số tới hơn 500. Có khi là em ngồi nhà và liên tục nhìn đồng hồ, cứ chải tóc xuống rồi lại buộc tóc lên, rối chỗ này lại ngồi buộc lại, tới khi anh đến mới ù té chạy ra để anh phải giận. Cái lần tới 10h tối anh còn về nhà em để gặp em vì mình lỡ hẹn, khi hai đứa ôm nhau trong mưa lại phải nói khẽ không bố mẹ nghe thấy em đã ước thời gian ngừng trôi để được ôm anh mãi…Rồi những lần em giận rỗi lại làm khổ anh. Lần thì anh bỏ cả dạy lên Hà Nội rồi lại trở về trong vội vã, lần thì anh phải đứng chờ ngoài cổng tới mòn mỏi nhắn tin cho em mà em không ra,….Rồi chúng mình đã cùng vun đắp hạnh phúc bằng những chuyến hành trình. Mình đã cùng nhau đi thật nhiều nơi để ghi dấu yêu thương lại đó. Một đầm sen thật lãng mạn nên thơ khi có hai chiếc cầu vồng cùng song hành ở cuối chân trời, một Chùa Tây Phương, chùa Thầy thật nhiều những ngạc nhiên, một Mộc Châu huyền ảo như tronng mơ, một Ninh Bình đáng nhớ…. Rồi mình đã cùng nhau nói chuyện về tương lai. Anh đã nghĩ tới trách nhiệm to lớn của mình và sợ em sẽ thiệt thòi, không được hưởng cuộc sống vật chất sung sướng, giàu sang…Chúng mình đã cùng nhận ra rằng mình có những quan niệm thật giống nhau. Mình sẽ sống một cuộc sống giàu có về tâm hồn, sống thoải mái tự do, giữ gìn lương tâm trách nhiệm với nghề, để nuôi dạy những đứa con khôn lớn….
 Tình yêu trải qua thời gian cứ lớn…lớn dần lên với bao ước mơ, bao khát khao về hạnh phúc. Chúng mình đã cùng mơ uớc về tương lai hạnh phúc với những tiếng cười và tình yêu thương luôn tràn ngập…
Song tình yêu không phải lúc nào cũng tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Đã có những hiểu lầm, những sao lãng, những bối rối, những hờn giận, những vô tâm,….Nhưng anh có nhớ cái cách mình đã đứng bên nhau cùng nhau vượt qua mọi sóng gió. Anh đã bảo em “Anh tin có tình yêu là có tất cả, chỉ cần mình còn yêu nhau…”. Em đã luôn tin vào điều đó anh ạ.  Và hóa ra những hờn giận, những hiểu lầm, những sai xót ấy lại là phép nhân của tình yêu. Mình biết trân trọng nhau hơn, biết rằng mình cần có nhau và yêu nhau đến thế nào. Trao cho nhau yêu thương và cùng nhau vượt qua tất cả. Anh đã dặn em rằng “không được khóc khi không có anh”, anh đã nói với em rằng “em là tất cả, là món quà vô giá mà ông trời ban tặng cho anh”, anh đã hứa với em rằng “sẽ che chở, bảo vệ cho em”….vì một điều thật đơn giản “anh yêu em”.
Hành trình ấy còn thật dài phải không anh và không phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, sẽ có thật nhiều trắc trở ở phía trước. Em đã cảm nhận thật rõ điều đó. Em biết tính hai đứa đều hay nghĩ. Em biết em ngốc nghếch, quá hồn nhiên, cả vô tâm và thiếu suy nghĩ. Em biết chỉ vì nhiều khi mình không hiểu. Em biết chỉ vì quá yêu mà luôn muốn được quan tâm, được sẻ chia, được che chở….

Thời gian dần trôi và em cũng dần lớn, sẽ bớt trẻ con, sẽ bớt nông nổi, làm gì cũng sẽ suy nghĩ chín chắn hơn, em sẽ bớt nhõng nhẽo, giận hờn. Em sẽ không phải để anh phải trách mắng, không phải để anh lo lắng, không phải để anh nóng giận như trước nữa. Hãy cho em thời gian anh nhé! 23 tuổi – em đang chập chững bước vào đời. Cái độ tuổi giao thời giữa một đứa trẻ  và một người trưởng thành, một “ đứa con ăn bám” và một người tự lập. Em mênh mang giữa thật nhiều suy nghĩ, giữa những lựa chọn của cuộc đời. Em chênh vênh giữa bao dòng cảm xúc. Cái tuổi 23 ấy vẫn đủ sức dung chứa thật nhiều những mộng mơ, những khát vọng bay bổng của môt thiếu nữ. Em đã mơ về một cuộc sống trong hành trình của một lữ khách, em đã mơ về vùng đất em ao ước được sống, em cũng đã mơ về một thế giới của tự do với tình yêu thương, không bon chen, không áp đặt…Có phải đó chỉ là những giấc mơ cổ tích? Có phải em đã viển vông hả anh?
Thực tế - ước mơ muốn trở thành hiện thực thì phải bắt nguồn từ thực tế không thì sẽ chỉ như những mộng mị chỉ cần tỉnh dậy là tan biến. Em giờ đây mới vấp váp với cuộc sống. Em biết thế nào là sống giữa những mối quan hệ và không phải lúc nào cũng làm theo ý mình mà phải biết dung hòa điều chỉnh. Em biết thế nào là yêu thương, không phải lúc nào cũng giúp người mà không nghĩ đến mình. Em biết thế nào là nhiệt tình của tuổi trẻ, không phải lúc nào cũng say mê cống hiến mà còn phải biết mình đang ở đâu, đang nói với ai. Em biết không phải lúc nào tự tin vào bản thân mình là đủ mà còn cần phải chú ý tới mọi người. Em biết….biết thêm thật nhiều về cuộc sống. Những cái vốn là chân lí sống của em giờ bị va đập, những ước mơ, khát vọng của em bị rạn vỡ, niềm tin tuyệt đối của em bị hoài nghi, tình yêu của em bị bớt đi phần nồng nhiệt để thêm thật nhiều trách nhiệm….Có lúc em đã cảm thấy bế tắc, bất lực, cảm thấy mất hết niềm tin vào sự sống. Em thấy hành trình kiếm tìm hạnh phúc thật dài, tưởng như đi vào ngõ cụt. Thu mình lại thì chỉ tìm thấy sự cô đơn và trống vắng nhưng mở lòng ra nhiều khi phải e dè, coi chừng. Em đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời với biết bao niềm tin, bao nhiệt huyết của tuổi trẻ, bao khát vọng muốn lên đường. Em cũng đứng trước cuộc đời với thật nhiều những trăn trở, lo âu và sợ hãi. Bên nào nặng, bên nào nhẹ?
“Rồi sẽ đi đến đâu?”, “Tương lai sẽ thế nào nhỉ?”…em đã tự băn khoăn hỏi mình những câu hỏi ngốc nghếch như thế.  Có lẽ, hãy để thời gian trả lời phải không anh?
Hình như càng suy nghĩ lại càng đi vào khủng hoảng. Càng lo âu thì lại càng thấy thật nhiều bất trắc. Càng buồn thì lại càng đau khổ….Nhưng đâu phải cuộc đời chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào cũng là lạc quan và tin tưởng…Em đã sống, đã nghĩ, đã trăn trở như thế đó….
Anh hãy thông cảm cho sự nông nổi trẻ con của em .  Bao dung với khối suy nghĩ chất chứa trong lòng em. Tha thứ cho cả lỗi lầm thơ dại, những vụng về, ngốc nhếch, những vô tâm… Và em biết anh hiểu tất cả những gì thuộc về em để yêu tất cả những gì thuộc về em…
Yêu anh…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét