a. Ngất ngưởng tại triều (6 câu thơ đầu)
Vũ trụ nội mạc phi phận sự
Ông Hi Văn tài bộ đã vào lồng
(Trong vòng trời đất không có việc gì không phải là việc của
mình
Ta Hi Văn chấp nhận ghánh vác trách nhiệm của kẻ nam nhi)
Hai câu thơ như một tuyên ngôn về chí làm trai đầy kiêu hãnh,
giống như trước đó Nguyễn Công Trứ đã
từng viết:
Vòng trời đất dọc ngang ngang dọc
Nợ tang bồng vay trả trả vay
Chí làm trai nam bắc tây đông
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể
Hay
Đã làm trai ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông
-
Tiếp
nối truyền thống Nho gia
-
Có
những điểm khác biệt: tư thế ngạo nghễ,ngang tàng của ông. Không những không
phải chỉ là xây dựng sự nghiệp mà sự nghiệp ấy còn phải lẫy lừng, chỉ tang bồng
phải rộng khắp bốn phương.
Khi Thủ khoa, khi Tham tán, khi Tổng
đốc Đông
Gồm thao lược đã nên tay ngất ngưởng
Lúc Bình Tây cờ đại tướng
Có khi về Phủ Doãn Thừa Thiên
Chí làm trai của Nguyễn Công Trứ đã
được minh chứng bằng cuộc đời của ông – cuộc đời của một vị quan lẫy lừng trong
triều đình, với nhiều công trạng rạng rỡ mà cũng nhiều lần thăng giám lên
xuống. Nhắc lại những chức vụ không phải để ông khoe mẽ mà là để khẳng định cốt
cách, lối sống ngất ngưởng của mình. Những câu thơ không dấu nổi niềm tự hào,
kiêu hãnh của một nhân cách, một con người phóng khoáng đầy tự tin, đã trở
thành một “tay ngất ngưởng” trong triều. Làm quan với ông đâu phải là để có
danh có tước, có hậu lộc triều đình ban mà để thỏa chí tang bồng, chí làm trai
muốn “phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể”, muốn chứng tỏ bản thân mình, muốn sống
“ngất ngưởng”, có tài và cần được khẳng định tài năng.
Trời đất cho ta một cái tài
Giắt lưng dùng để tháng ngày chơi
Đó chính là điều đáng trọng ở Nguyễn Công Trứ.
b.
Ngất ngưởng khi về ở ẩn
Thỏa chí làm trai ở nơi triều đình,
Nguyễn Công Trứ treo ấn từ quan để thỏa chí làm trai vẫy vùng cuộc sống dân
gian đầy màu sắc:
Đô môn giải tổ chi niên
Đạc ngựa bò vàng đeo ngất ngưởng
Người đời cưỡi ngựa rời xa chốn quna
trường, Nguyễn Công Trứ lại “chơi trội” cưỡi bò đeo nhạc ngựa đầy “ngất
ngưởng”. Cá tính ngang tàng, khác người của Nguyễn Công Trứ chính là ở chỗ đó.
Kìa núi nọ phau phau mây trắng
Tay kiếm cung mà nên dạng từ bi
Nguyễn Công Trứ cũng như bao nhà nho
khác chọn lối sống thanh cao, “gạn đục khơi trong” , ông dựng nhà ở nơi núi non
hữu tình, thanh sạch.
Nhưng Nguyễn Công Trứ vẫn độc đáo hơn
người: ở ẩn, từ quan nhưng vẫn mang theo cung kiếm, hình thức bên ngoài vừa có
dũng khí của võ tướng vừa có sự ung dung tự tại, từ bi của một nhà sư.
Gót tiên theo đủng đỉnh một đôi dì
Bụt cũng nực cười ông ngất ngưởng
Nhưng như thế chưa đủ, nhà nho ở ẩn
phong thái của một nhà tu hành vẫn chưa thể nào thoát tục, đi theo sau vẫn phải
có các cô hầu. Nguyễn Công Trứ ngỡ như Bụt cũng không thể nhịn cười trước hành
động khác lạ của ông ngất ngưởng. Câu
thơ làm ta nhớ đến giai thoại về Nguyễn Công Trứ, 73 tuổi lấy vợ, trả
lời cô dâu khi nàng hỏi tuổi:
Năm mươi năm trước anh hai ba
(Ngũ thập niên tiền, nhị thập tam)
Ngất ngưởng trong tướng mạo, hình dung
trong lối sống phong lưu, đa tình, Nguyễn Công Trứ còn “ngất ngưởng” trong quan
niệm về được, mất ở đời
Được mất dương dương người tái thượng
Khen chê phơi phới ngọn đông phong
Ông cũng giống như ông lão trong câu
chuyện cổ, trong được có mất, trong mất có được, phúc họa đi liền nhau không
tách rời. Khen hay chê, tán dương hay phản đối cũng là chuyện của thiên hạ, ta
vẫn giữ cốt cách của ta như ngọn gió xuân phóng túng.
c.
Tuyên ngôn của nhà thơ
Khi ca, khi tửu, khi
cắc, khi tùng
Không Phật, không Tiên,
không vướng tục
Chẳng Trái, Nhạc cũng
vào phường Hàn, Phú
Nghĩa vua tôi cho trọn
đạo sơ chung
Nguyễn Công Trứ tự mình xây dựng nên
một lối sống riêng không trộn lẫn với bất kì một ai. Ông không theo Phật, cũng
không theo đạo Lão mà theo lí tưởng, quan niệm sống của riêng mình. Vừa phong
lưu, đa tình, phóng khoáng vừa tự tin, ngạo nghễ, ngang tàng vừa trong sạch,
thanh cao. Ông tự nâng mình chẳng khác
gì danh tướng thời xưa như: Trái Nhạc, Nhạc Phi, Hàn Kì, Phú Bật đã làm trọn
đạo nghĩa vua tôi. Về ở ẩn không có nghĩa là không phục vụ đất nước, ông vẫn ra
sức góp công cho dân, cho triều đình. Ngất ngưởng không có nghĩa là rời xa cuộc
đời, mà đó chỉ là một thái độ sống, một cốt cách, một lối sống muốn nâng mình lên
khỏi vòng ô trọc, làm theo cá tính, ý nguyện của riêng mình. Chính vì
vậy mà Nguyễn Công Trứ không giống như những nhà nho về ở ẩn là lánh xa bụi
trần, chỉ giữ cốt cách thanh sạch của riêng mình.
Trong triều ai ngất ngưởng như ông
Câu thơ là sự ý thức sâu sắc về giá
trị cá nhân về sự khẳng định cá tính, nó vang lên đầy kiêu hãnh, tự tin. Con người sau một hành trình dài, chiêm
nghiệm lại cuộc đời mình tự có thể mỉm cười về nhân cách, cuộc đời mình. Lối
sống của ông đặt giữa xã hội phong kiến lúc bấy giờ thật đãng trân trọng. Con
người ý thức được tài năng của mình, dám thể hiên tài năng ấy, mang theo mình
chí tang bồng vượt mọi khuôn khổ, mọi được mất, khen chê ở đời. Con người tự đề
ra cho mình nếp sống, lề lối riêng phóng khoáng đa tình mà thanh sạch, cao
thượng, luôn gắn bó với cuộc đời. Thái độ sống ấy, cốt cách ấy được thu trọn
trong hai tiếng “ngất ngưởng”!