trTTrẻ con có cách nghĩ của riêng mình ...
Friend ship
U
Can
Keep
Tôi là 1 thằng con trai. Mười lăm tuổi đầu
rùi mà trẻ con vô đối. Đến trường học thì ít đập phá thì nhiều. Nhưng
đập phá nhiều thì cũng hiểu được tình bạn quan trọng như thế nào. Bố mẹ bảo
phải chơi với mấy bạn ngoan, mấy bạn học gỏi nhưng mà tinh tôi nó lại dở hơi
ngoan không chơi toàn chơi với mấy đứa cá biệt. Đứa ngịch nhì trường ( lùn nhất
trường luôn ) - bạn tôi (tôi ngịch nhất trường), đứa đầu gấu nhất trường (lớp bảy
đánh lớp chín), thằng đào hoa nhất khối (cứ có bạn gái độ một tuần là bỏ, trung
bình nó có trên mười lăm đứa gf). Chơi với những đứa như thế thì 99% người lớn
bảo là bốn thằng chúng tôi hư và không cho chúng tôi chơi với con họ nhưng mà
những người lớn đâu thể hiểu được tình bạn đã giúp bốn đứa chúng tôi biết phấn
đầu biết sống xứng đáng hơn nhờ những kỉ niệm đáng nhớ, nhờ những lời động viên
giúp đỡ nhau học hành mà chúng tôi ngày càng học tốt hơn, ngày càng biết thế
nào là giới hạn của các trò ngịch ngợm.
Nhưng vào một ngày xấu
trời khi chúng tôi đang đi chơi cùng nhau thì bố tôi
bắt gặp. Chiều hôm đó về, tôi bị bố đánh nhừ tử vì chơi với ba đứa kia ( bố mẹ
không cho tôi chơi với ba đứa kia vì nghĩ là các bạn ý sẽ làm tôi tụt dốc, ở
nhà tôi là con ngoan biết giúp đỡ bố mẹ thì ở trường tôi là trung tâm của các
vụ nghịch ngợm, thời trẻ con nghịch là đúng ít nhất không nghịch dại là được).
Thế là từ hôm đấy đến lớp tôi dường như tách hẳn ra khỏi ba đứa chúng nó vì bố
điện cho cô giáo nói là nếu tôi chơi với 3 đứa kia thì cô nói với bố nên tôi không
dám manh động. Ngày tháng trôi qa tôi đã k còn chơi vs chúng nó nữa lên lớp 10
tôi chuyển trường nhưng những kí ức về tuổi thơ vs 3 thằng trẻ trâu kia cứ hiện
về lm tôi càng ngày càng nhớ chúng nó hơn ( nhớ ntn k phải là gay cấm ngĩ linh
tinh ). Vào một ngày qay lại mái trường xưa tôi đi linh tinh xung qanh thì gặp
một nhóm con zai đi đến tui liếc nhìn 1 phát thế là mấy thằng kia bảo tôi nhìn
đều rồi thế là chúng nó 5 thằng chúng nó nhảy vào đấm vào bụng tôi, mình ngã
lăn ra rồi đứa nhảy vào đấm đá, đau kinh khủng tôi qá đau đến mức k đứng
dậy nổi rùi tôi nằm lì ở đấy bỗng thấy 3 thằng nào đó nhảy vào đánh bọn kia rùi
tôi ngất đi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong bệnh viện mặt mày chân tay thì tím
bầm bên cạnh thấy 1 thằng to cao nằm gục đầu vào tay tôi, 1 thằng lùn nằm ở ghế
phòng bệnh, một thằng gầy cao kếu thì đang ngồi chơi điện tử trời tôi um tôi k
nhìn rõ lắm nhưng muk sao thấy mấy thằng này nhìn qen qen tôi ngồi dậy thì thấy
ba đứa nó cũng tỉnh dậy luôn và nhìn tôi. Ánh đèn sáng lên và tôi thấy 3 thằng
con zai mặt mày tím bầm. Và Tôi nhận ra rằng đây là 3 thằng bạn thân hồi
cấp hai của mình. Tôi ôm chầm lấy ba đứa nó, ôm rất chặt ôm đến mực cành tay
tím bầm của tôi phải run lên vì qá đau, tôi đã khóc, khóc rất nhìu. Cả 4 đứa lm
cả phòng đó ở bệnh viện nghe thấy tiếng khóc rên giữa đêm khuya ( nhìu ng tưởng
ma về =D ). tôi ngẫm ra 1 điều dù đi đâu thì chúng ta vẫn lun có những chỗ dựa
vững chắc đó chính là cha mẹ, ny và k thể qan trọng hơn đó chính là những ng
bạn – những ng chia sẻ vui bùn vs mình, bênh vực mình, và hơn cả đó chính là 1
ng khi mình sinh ra k ở bên mình khi, ko phải là họ hàng của mình, chỉ là một
thằng bằng tuổi mình, k sinh ra mình, k chăm sóc mình, k nấu cơm cho mình ăn, k
mua đồ chơi cho mình, k cho mình đk những thứ thiêng liêng như tình cảm của cha
mẹ nhưng nó có thể hy sinh tất cả vì mình bởi 2 từ 7 chữ tình bạn.
- Bằng Nam -