Nếu không để học sinh sáng tạo sẽ không biết các con có những khả năng tuyệt vời đến như thế. Những cảm xúc tinh tế, những tình cảm chân thành, những tưởng tượng bay bổng.... Cảm ơn Bằng Nam con đã cho cô những bài văn mà ở đó cô tìm thấy được rất nhiều...
Sự tích này, chắc chắn là không có thật.
Nhưng hầu hết tất cả các sự tích đều không hề có thật đúng không? Đó chỉ là
những gì mà ông bà ta tưởng tượng ra, kể với nhau và truyền từ đời này sang đời
khác vì họ không thế lý giải được một hiện tượng nào đó của cuộc sống. Tôi
thích truyện cổ tích, và đặc biệt là các câu chuyện sự tích với những sự vật,
hiện tượng của cuộc sống muôn màu xunh quanh. Từ nhỏ, tôi đã tự nghĩ ra những
câu chuyện cổ tích cho riêng mình. Và “Sự tích Mặt Trăng – Mặt Trời” là một
trong những sự tích mà tôi hay dành thời gian để tưởng tượng nhất. Hi vọng câu
chuyện này, lấy đi của bạn 15 phút, nhưng sẽ cho kho tàng cổ tích của bạn thêm
phong phú và giúp vui cho bạn trong ngày Tết Thiếu nhi.
Chuyện kể rằng …
Ngày xửa ngày xưa, khi mà người ta vẫn
không phân biệt được ban ngày và ban đêm, người ta chỉ biết gọi là Thiên thần và
Ác quỷ. Ban ngày – Thiên thần, là khi các thiên thần làm việc, họ xuất hiện để
chiếu những ánh sáng thần kì của thượng đế xuống cho nhân loại, giúp mọi vật có
thể sống trong cái thế giới hỗn tạp này. Ban đêm – Ác quỷ, khi các thiên thần
đã mệt mỏi, họ chìm vào giấc ngủ mê mệt, ánh sáng thần kì mất đi và lũ ác quỷ
nhân cơ hội đó mà xuất hiện, một không gian tối tăm bao trùm vạn vật, con người
thì trốn vào nhà để được an toàn. Và cuộc sống cứ thế trôi qua hàng ngày, hàng
tháng, hàng năm.
Ở làng Ánh Sáng có một gia đình nhỏ, chỉ
có người mẹ, cậu con trai và cô con gái sống cùng với nhau. Người cha đã bị
chết do ra ngoài nhà vào thời điểm Ác quỷ để tìm thức ăn cho người mẹ khi bà ta
mang thai cô con gái. Ba mẹ con sống với nhau, dựa vào nhau và lâu lâu họ nhận
được sự giúp đỡ của bà con trong làng.
Một ngày nọ, khi ánh sáng được chiếu rọi
khắp không gian. Gia đình nhỏ ấy cùng thức dậy đón ánh sáng tuyệt diệu và bắt
đầu một ngày mới. Người mẹ làm công để kiếm thức ăn cho 2 đứa con nhỏ. Ở nhà,
người anh trông nom người em. Chúng thường cùng nhau vui chơi trên cánh đồng
gần nhà. Nhưng hôm nay, người em nhặt được một thứ trái cây lạ, nhìn ngon và
rất thơm, do đói quá nên người em ăn và ăn rất nhiều. Trời dần tối, 2 anh em về
nhà đợi mẹ đem thức ăn về. Trong bữa ăn, người em đau bụng, khắp người đổ mồ
hôi, môi tím bầm và người run lên. Thương con, người mẹ dặn dò người anh lo ở
nhà chăm em, còn bà thì đi tìm thuốc về cứu con. Dẫu biết Ác quỷ rất nguy hiểm
nhưng bà vẫn cố gắng vượt qua núi cao để tìm được thứ thuốc chữa bách bệnh.
Nhưng, đêm ấy, người mẹ không thể về
được …
Hàng xóm biết chuyện và lo lắng thuốc
men cho người em, sau một thời gian, sức khỏe người em trở lại bình thường. Hai
anh em quyết tâm lên đường tìm mẹ. Hai anh em bắt đầu đi từ khi ánh sáng chiếu
sáng rọi, họ chia tay nhau ở phía chân trời, người anh đi hướng Bắc và người em
đi hướng Nam.
Họ vượt qua sông qua suối để đến với
đỉnh núi cao nhất mong tìm được mẹ trên đó. Nhưng đêm đến, là khi ác quỷ hoành
hành, mọi nguy hiểm dồn dập. Người em còn quá nhỏ, không thể chịu đựng nổi sự
vất vả và nổi sợ khi không có anh bên cạnh. Người em khóc mãi trên đường đi,
nước mắt cô rơi xuống các con suối, dòng sông khiến cho mặt nước như được dát
bạc, lung linh và huyền ảo. Rồi tiếng khóc đó đến được tai của bọn ác quỷ, bọn
chúng lần theo mùi thơm từ thịt người để đến chỗ người em. Quá hoảng sợ vì sự
xuất hiện của lũ quỷ gê tởm, người em chạy, chạy mãi. Từng hàng cây trong khu
rừng bị thức tỉnh bởi tiếng gầm rú của bọn quỷ, lá cây tỉnh dậy, rễ cây vươn
mình vì những giọt nước mắt ấm lạnh của cô gái. Tất cả dường như cùng chiến đấu
để bảo vệ cô gái trước sự thèm khát của lũ quỷ. Nhưng sự tàn ác của lũ qũy đã
làm cho mọi sự cố gắng trở nên vô ích. Chúng đã hút gần cạn kiệt dòng máu đỏ
tươi trong cơ thể cô cho đến khi trời sáng. Và xác cô gái nằm lại trên đỉnh núi
phía Tây.
Nhờ gió mang tin đến mà người anh mới biết
được em gái mình bị lũ quỷ ăn thịt. Quá đau buồn trước tin đó, người anh càng
khóc thảm thiết hơn, sự tức giận của người anh khiến cho cây cối xung quang
cháy xém, nước mắt người anh làm nóng cả một dòng sông khiến cá chết khét.
Người anh khóc lóc thảm thiết trên đỉnh núi phía Đông từ ngày này qua ngày
khác, khiến cho lũ quỹ dù thèm máu đến thế nào cũng không dám bén mảng vì sợ
hơi nóng bốc ra từ người anh. Các thiên thần thấy hoàn cảnh tội nghiệp của hai
anh em bèn đưa chuyện này lên cho thượng đế phán xét. Nghĩ lại tình cảm của hai
anh em dành cho người mẹ, tình cảm của người mẹ dành cho hai đứa con. Thượng đế
quyết định cho Người anh và người em làm thay công việc của các thiên thần.
Người anh sẽ chiếu sáng vào ban ngày và người em chiếu sáng vào ban đêm. Việc
này nhằm giúp cho hai anh em có thể tìm được người mẹ và chiếu sáng giúp cho
vạn vật có thể tránh khỏi sự săn đuổi và lộng hành của bọn quỷ. Ánh sáng khiến
cho vạn vật bị khô lại, còn ánh sáng của người em thì lại quá yếu vì sức lực đã
bị lũ quỷ hút cạn kiện nên chỉ có ngày rằm thì người em mới phát sáng để soi
rọi vạn vật. Nhưng hai anh em không thể gặp nhau vì khi người anh xong việc thì
người em bắt đầu làm việc, chính vì thế họ thường hay đau buồn và nhớ thương
nhau. Thấy cả hai đều hoàn thành tốt công việc của mình nên thượng đế cho họ
thêm hai ngày Nhật thực và Nguyệt thực giống như ngày nghỉ của hai người để họ
có thể gặp nhau.
Câu chuyện tuy chỉ là
tưởng tượng nhưng đó là bài học quý về tình cảm gia đình. Hãy trân trọng và
biết yêu thương những người trong gia đình bạn, vì khi gia đình bên cạnh sẽ tạo
niềm tin bạn có thể làm được tất cả. Và Trung thu này, hãy về với gia đình, hãy
gọi điện hỏi thăm gia đình, hãy nhớ đến gia đình vì gia đình là tài sản vô giá
của riêng bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét