Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Thu Hà Nội và đêm ....


Đâu đây nghe thấy những âm thanh rất khẽ của tiếng côn trùng. Đó phải chăng là tiếng thở của đêm. Đêm thu Hà Nội…

Có một chiếc lá vẫn lưu luyến chưa muốn rời cành bởi còn tiếc giọt nhựa sống bé nhỏ còn đọng lại trên cuống lá. Một cuộc chia tay thầm lặng giữa lá và cây. “Tạm biệt nhé!” chiếc lá như khẽ nói rồi khẽ bứt khỏi cành rồi xoay mình đáp xuống mặt đất. Và thế là một tấm thiệp của mùa thu được gửi đi.

Có một giọt lệ trời đêm bỗng rớt xuống bờ vai. Chợt giật mình, bờ vai lạnh quá, có lẽ vì thiếu một hơi ấm, xa vắng một bờ vai khác. Hóa ra ngày nào đêm cũng khóc, khóc lặng lẽ bởi khi mặt trời thức giấc, những giọt lệ kia sẽ bừng lên long lanh rồi tan biến như một giấc mơ.

Đâu đây nghe tiếng cối xay cốm hòa lẫn với tiếng lửa cháy trong những bếp lò. Đây có lẽ là âm thanh đặc trưng của ngõ nhỏ này – vì đây vốn là làng Cốm vòng nổi tiếng đất kinh kì một thời. Âm thanh quen thuộc quá, ấm iu nồng đượm tình yêu thương của đất, của trời để rồi sáng mai sẽ gửi vào thức quà đặc trưng của thu HN, đong đưa theo những gánh hàng rong.

Có một mùi thơm – mùi thơm của cốm non lan tỏa trong không khí  quyện với hương hoa sữa, một thứ thì nhẹ nhàng một thứ thì nồng nàn tạo thành một thứ mùi rất lạ, đắm say vấn vương tâm trí con người. Lúc này chỉ ước có một cái tủ lạnh nào ướp lại mùi hương này để khi nào xa mùa thu ta lại nhớ, để khi nào xa HN ta lại được thưởng thức. Hay làm một cái túi thơm khổng lồ để lúc nào hương cũng theo bên người. Nhưng hương ko muốn bị níu giữ mà gửi vào trong gió thơm và mỗi khi thu đến lại quay về làm người tình của ngõ nhỏ làng Vòng, của mảnh đất này.

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn

Có lẽ trong lòng đất đang có những biến chuyển mà ta chẳng hay, phải chăng đất đã ghi lại những kỉ niệm của ta ở nơi đây từng ngày từng ngày một. Và ta nhớ ngay khi đang ở trên mảnh đất này? Ta thương ngay khi chưa rời xa?....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét