Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015

Nhật kí của một người bắt đầu làm vợ

             Tôi đang bắt đầu một hành trình mới - hành trình làm một người phụ nữ trong gia đình, bây giờ là vợ, là con dâu và rồi sẽ là một người mẹ (nếu tạo hóa cho được như ý nguyện ^^)
Hành trình này đối với tôi mà nói lạ lẫm và nhiều lo âu. Tôi phải thay đổi rất nhiều thói quen: dậy sớm hơn, phải bếp núc nhiều hơn, tính toán nhiều hơn và thậm chí giấu diếm nhiều hơn, cố gắng trở nên hiền dịu nhiều hơn. Thì, người vợ truyền thống phương Đông với phẩm  chất cao đẹp từ hàng nghìn đời này đè trên vai tôi: phải biết vun vén cho gia đình, chăm sóc chồng con, nhẫn nhịn, đảm đang. Hiện tại mà nói, có lẽ tôi đã làm khá tốt. Có những lúc tôi đã cảm thấy rất vui và hạnh phúc - cái hạnh phúc quá đỗi nhỏ nhoi và bình dị nhưng phụ thuộc vào người khác. Có những lúc tôi lại thấy xao động những lo lắng, những băn khoăn và cả những tiếc nuối. Tôi tiếc cái thời đã qua, bay nhảy, thoải mái và vô cùng tự do. Tôi băn khoăn khi đây có phải là hạnh phúc thực sự tôi đang tìm kiếm. Tôi lo lắng cho tương lai và lo lắng cho chính bản thân mình sẽ làm tốt vai trò này trong bao lâu nữa.,.. Những câu hỏi, những suy nghĩ nhiều khi cứ choáng lấy tâm trí tôi. Lắng nghe, chứng kiến những câu chuyện gia đình khác đang xảy ra hàng ngày quanh tôi mà càng trăn trở nhiều hơn, lo lắng nhiều hơn. Tôi nghĩ đến khi chúng tôi có con, cuộc sống sẽ khác biệt như thế nào, chồng tôi sẽ chăm sóc tôi ra sao, chúng tôi liệu có thể hòa hợp như bây giờ không. Rồi tôi nghĩ đến ngôi nhà chúng tôi sẽ ở, chiếc xe chúng tôi sẽ đi, cách chúng tôi cùng nuôi dạy con,... Đúng là, cuộc sống không ngừng nghỉ. Cuộc sống đơn giản của tôi với gia đình nhỏ bé mà cũng vô vàn nỗi lo. Tôi để ghánh nặng kinh tế chủ yếu lên đôi vai chồng tôi còn tôi làm thiên chức của một người vợ và sẽ là một người mẹ truyền thống. Có lẽ như thế là tốt? Có lẽ chỉ cần tôi biết lắng nghe, đồng cảm nhiều hơn và cả nhẫn nhịn nhiều hơn cuộc sống sẽ bình yên? Một ngày của tôi sẽ trôi như dòng sông mùa nước êm, nhẹ nhàng và giản dị. 
                                Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi.
            Những đứa con gái như tôi mang nặng trong mình quá nhiều suy tư và âu lo nên cứ trăn trở và xốn xang như thế. Hay phải chăng tính cách đó chính là đặc trưng của nữ giới còn đàn ông họ là đại bàng mải miết trong những chuyến du hành đến đại ngàn. 
          Bây giờ tôi đã bớt đi rất nhiều tham lam, đam mê. Tôi chỉ mong bình an cho tôi và gia đình và một công việc cũng bình an,...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét