Nguyễn Quang Sáng là một gương mặt
tiêu biểu của thế hệ nhà văn – chiến sĩ. Các sáng tác của ông là những trải
nghiệm sâu sắc thời chiến tranh, là những khám phá mới mẻ và ý nghĩa về những
phẩm chất tốt đẹp của người lính, những tình cảm của con người. “Chiếc lược
ngà” là một truyện ngắn thể hiện rất rõ
điều đó. Qua việc xây dựng nhân vật bé Thu với những khúc đoạn tâm lí tinh tế,
tác giả đã cho người đọc thấm thía nỗi đau mà chiến tranh đã gây ra và cảm nhận
được trọn vẹn những tình cảm thiêng liêng nhất trong mỗi người.
Nhân vật bé Thu trong truyện là
một cô bé hồn nhiên dễ thương nhưng cũng như bao cảnh ngộ không hiếm gặp thời
chiến tranh, em chưa bao giờ được gặp ba và cất tiếng gọi ba. Chiến tranh tàn
khốc, nó đã tước đoạt đi cả niềm hạnh phúc nhro bé nhất. Và như một lẽ thường
tình, được gặp ba, được gọi ba, được ôm ba vào lòng là ước mơ, là khao khát, là hạnh phúc lớn nhất mà cô bé đã và
đang chờ đợi.
Nhưng khi ba trở về, mọi chuyện
lại không như bé Thu tưởng tượng. Khi nghe tiếng người ba gọi mình với hai cánh
tay dang ra đầy đón đợi, Thu chỉ biết “trợn mắt nhìn ngơ ngác, lạ lùng” ròi bỗng nhiên “mặt nó tái đi rồi vụt chạy”
chỉ vì người đàn ông ấy không giống trong bức ảnh mà nó có. Chiến tranh – nó đẫ
khiến con người chia biệtc, xa cách và giờ đây nó tước đoạt đi cả niềm vui đoàn
tụ.
Trong ba ngày ông Sáu ở nhà, cô
bé hoàn toàn lạnh lùng và phớt lờ ông. Ông Sáu càng muốn gần con thì Thu lại
càng xa cách với một thái độ ương ngạnh, bướng bỉnh. Nó phớt lờ ngay cả lời nói của mẹ, nói trống không với ba: “Vô ăn cơm”, “Cơm chín rồi!”. Những
câu nói chỏn lỏn ấy của con bé như những gáo nước lạnh dội vào trái tim ấm nóng của người cha, làm vỡ vụn biết
bao khát khao cháy bỏng được nghe hai tiếng thiêng liêng “Ba ơi!”. Nồi cơm sôi,
nó lúng túng không biết làm thế nào, nhưng cô bé vẫn nói với ông Sáu trống
không: “Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái!”. Những câu nói vô lễ ấy xuất phát từ
tính cách ương ngạnh của bé Thu. Và hơn hết từ chính tình cảm, những mong đợi
của đứa trẻ không biết mặt ba. Trong hình dung của cô bé, cha không có vết sẹo
dài trên mặt. Và khi bị bắt buộc, nó gọi ba là người ta đầy lạnh lẽo. Cho đến
lúc bị dồn vào thế bí, nó thà tự giải quyết còn hơn nhận sự giúp đỡ của ông
Sáu. Nó khước từ mọi sự quan tâm chăm sóc nhỏ bé nhất của ông Sáu, được gắp cho
một miếng trứng thì nó “bất thần hất cái trứng ra, cơm văng tung tóe” và sau đó
giận ba, bỏ sang nhà bà vì ba đã đánh nó. Người đọc không giận bé Thu mà chỉ
thấy cảm thương và xót xa. Tất cả cũng chỉ vì vết thẹo – một dấu vết của chiến
tranh để lại đã là bức tường ngăn không cho đứa con nhận cha và để lại nỗi đau
tê tái trong lòng một người cha. Thái độ cương quyết của cô bé thực chất là kết
quả của một cá tính mạnh mẽ, là biểu hiện của tình yêu sâu thẳm trái tim, một
sự ngưỡng mộ với người cha đích thực của mình.
Sau đêm bé Thu bỏ sang nhà bà, nó đã
được bà giải thích về vết sẹo trên mặt ba và Thu đã hiểu rằng người mà nó khước
từ bấy lâu nay chính là ba nó. Cô bé quay trở về nhận ba. Giây phút thu nhận ba
cũng là giây phút cuối cùng ba con gặp nhau, sẽ chẳng có cuộc gặp gỡ nào nữa. Như một sợi dây vô hình của tình phụ tử
đang níu giữ, con bé tới buổi tạm biệt ba với một tâm trạng hết sức đặc biệt.
Vẻ mặt của nó hơi khác, không bướng bỉnh hay nhăn mày cau có. Vẻ mặt buồn rầu ủ
dột ấy là do ân hận, day vò hay một mối linh cảm chẳng lành sắp có thể xảy đễn.
Người đọc còn bị ám ảnh bởi ánh nhìn của bé Thu. Cái nhìn ấy không ngơ ngác lạ
lùng mà thực chất chứa những suy nghĩ sâu xa. Nhưng xúc động nhất là khi Nguyễn
Quang Sáng miêu tả ánh mắt của bé Thu bắt gặp “đôi mắt trìu mến lẫn buồn rầu”
của ba nó, đôi mắt mênh mông của cô bé bỗng xôn xao. Đó là biết bao xúc động,
một sự đồng cảm đến kỳ lạ. Chỉ với một cái nhìn mà cô bé như đọc thấu cả những
tình cảm yêu thương, những nuối tiếc và đau xót trong lòng ba nó. Chỉ có thể là
tình phụ tử thiêng liêng mới làm được điều này.
Và hơn thế nữa, niềm khát khao mà tám
năm nay Thu kìm nén đã bật lên từ sâu thẳm con tim. Con bé đã thét lên một
tiếng gọi với một chuỗi âm thanh vừa đứt đoạn vừa nức nở: “ba….a…a…a”. Tiếng
thét ấy như tiếng xé, tiếng xe đi sự tĩnh lặng và xé cả ruột gan con người.
Nghe thật xót xa! Tiếng gọi ấy đã đánh thức một tình cảm thiêng liêng mà chỉ
trong xa cách con người ta mới có thể hiểu hết và chỉ vào giây phút này, tất cả
như vỡ òa.
Ngay sau tiếng gọi ba, con bé “nhanh
như một con sóc, chạy thót lên và dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba”, “nó hôn tóc,
hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài bên má của ba nó”. Đó như là cách để cô
bé bù đặp những nỗi đau, những tổn thương đã gây ra cho ba. Và khi cuộc chia
tay sắp kết thúc “nó dang cả hau chân câu chặt lấy ba nó”. Qua hành động cuống
quýt ấy ta như cảm nhận được thấy bao nhiêu níu kéo, phấp phỏng, sợ rằng ba sẽ
lại đi, sẽ đi không được gặp ba nữa.
Đặc biệt, tình yêu thương cha vô bờ của
bé Thu còn được thể hiện trong ước mơ mà con bé gửi cho ba “ba mua cho con một
cây lược nghe ba”. Đây là một chi tiết đầy xúc động. Bởi với một người con gái,
người ba không chỉ là chỗ dựa bình yên mà còn là người có thể giúp con biến mơ
ước thành hiện thực. Từ mơ ước giản dị
ấy của bé Thu, người đọc thấy được bao tình cảm sâu kín nơi em. Bất chấp
sự khốc liệt của chiến tranh, theo thời g ian, bé Thu đang dần trưởng thành,
nét nữ tính của một người con gái vẫn lặng lẽ lớn dần lên. Và chỉ khi đang được
sống trọn vẹn trong tình phụ tử, cô bé
mới sẻ chia cùng ba những điều tuyệt vời nhất của một người con gái. Có lẽ vì
thấu hiểu điều ấy mà nơi chiến trường ông chưa bao giờ quên ước mơ của con gái,
chăm chút cho chiếc lược ngà, mong mỏi đến ngày mơ ước của con thành hiện thực.
Bằng một ngòi bút sắc sảo và tràn đầy
tình thương, Nguyễn Quang sáng đã khắc họa từng cung bậc tình cảm, từng trạng
thái tinh vi nhất trong tâm hồn bé Thu. Từ ương ngạnh, khước từ mọi sự quan tâm
tới khi vỡ lẽ, hối hận, xúc động. Diễn biến tâm trạng ấy cho ta hiểu được rõ
nét tính cách bé Thu – một cô bé cá tính, giàu yêu thương. Chiến tranh khốc liệt
không chỉ tàn phá bao nhiêu làng mạc, cây cối, đường phá mà nó còn để lại những
vết sẹo không thể xóa đi trên gương mặt, trên hình hài mỗi người lính, để rồi
trở thành bức tường vô hình ngăn cản tình cảm thiêng liêng của con người. Nhưng
trên tất cả, tình phụ tử vẫn vượt lên và chiến thắng tất cả. Có hạnh phúc nào
không đi liền với những vất vả, hi sinh, có niềm vui nào không phải trải qua
thời gian cảm nhận và thấu hiểu. Tình cha con sâu nặng không chỉ nối kết trái
tim mỗi người mà còn có sức động viên lớn lao, nâng đỡ con người trên hành
trình cuộc đời. Dẫu phải chia xa nhưng tình cảm của đứa con sẽ theo người cha
trên bước đường hành quân, là động lực để người lính chiến đấu. Còn với người
con, tình cảm với người cha là ánh đèn soi rọi để mai này từ một cô bé ương
ngạnh trở thành một cô giao liên dũng cảm. Tất cả những tình cảm ấy được khắc
ghi trong kỉ vật thiêng liêng – chiếc lược ngà. Đó cũng chính là nhan đề của
tác phẩm, là biểu tượng thiêng liêng của tình phụ tử, là một nốt trầm xao xuyến
mà Nguyễn Quang Sáng đã để lại trong lòng mỗi trái tim người đọc.
Chiếc lược ngà không phải là tác phẩm
dành cho những người đọc vội vàng. Từng dòng chữ không phải để đọc một lần rồi
lướt qua mà nó có sức ngân vang sâu xa, đánh thức từng miền sâu thẳm trong trái
tim con người. Ta sẽ nhớ mãi từng cung bậc tâm trạng cảm xúc của bé Thu, sẽ nhớ
mãi một tình cảm giản dụ mà thiêng liêng – tình phụ tử.
hay wa''
Trả lờiXóahay nhưng mà hơi có đong
Trả lờiXóathanks nhiều
Trả lờiXóaQ
Trả lờiXóa